(FTUNEWS) – Trăng lên cao, tròn vành vạnh như chiếc bánh trôi nước. Quyến rũ, đầy mùi vị. Tôi ngước đầu, he hé vành môi. Lớn hơn, lớn hơn nữa… Tôi ngoác mồm toan cạp lấy mặt trăng. Thật khó để mà ngăn được cái khao khát ngoạm lấy một miếng trăng cho riêng mình, mãi mãi.
Những tia sáng cuối ngày đã bắt đầu thu xếp hành lý để tan ca, thoát ly khỏi những giờ liên tục phải nhoài mình chiếu sáng.
Đứng đó. Lặng yên. Bộ dạng thẫn thờ, tôi nhìn vào chính cái bóng của mình, mỗi buổi chiều, chiếm lấy phần sáng sủa tươi đẹp nhất của ánh nắng ban ngày, và của cả tôi nữa. Chiếc bóng đã chớp lấy cơ hội nghìn năm có một, hùng hổ phấn khởi bao trùm lên toàn bộ không gian, chiếm lấy cả cơ thể héo mòn của tôi. Tôi biết rõ đây không phải là trò chơi “Em bé tập đi” – một trò mà khi bị quản trò nhìn thấy, người chơi không thể chuyển động, dẫu tôi có ngó lơ hay để tâm chăm chú, nó vẫn liên tục lớn lên. Lớn lên bởi những vòng xoáy tiêu cực trong công việc, những dòng chảy của xúc cảm và những giọt thanh âm tĩnh lặng không thành tiếng.
Hoàng hôn buông xuống, trời xẩm tối, và chiếc bóng của tôi hay bất kỳ ai đều phải lớn lên để lấp đầy không gian. Cảm nhận được những tia nắng cuối cùng đã chảy lọt qua lưng, tôi sốt ruột, lòng dâng lên một nỗi khát khao được trở về và đón nhận thứ ánh sáng thay thế – ánh đèn điện của xã hội hiện đại.
“Tách”. Không gian xung quanh vẫn là một màu đen vô tận.
“Tách”. Không khí tĩnh lặng bao trùm lấy không gian.
“Tách”. Tôi như nghe được từng nhịp tim đang bắt đầu lệch nhịp. Khoang miệng khô khốc và hai má nóng ran. Vậy là dù tôi có cố gắng để rụt vào cái mai của mình, ánh sáng dường như vẫn chọn rời bỏ tôi. Như những ngày ấy… nỗi ám ảnh của hội chứng sợ bóng tối.
Những xúc cảm cũ kỹ như sống lại trên cơ thể tôi. Chân thật và rõ nét. Tôi như thoáng ngửi thấy mùi mồ hôi của những đêm khó ngủ vì ngọn nến chợt tắt. Những đêm bồn chồn trong bức màn tối, tự hỏi điều gì đang chực chờ xông ra và nuốt chửng mình. Một cảm giác buồn nôn khó tả, như có thứ gì đó đang gào thét từ tận đáy dạ dày, đòi hỏi được bước ra với màn đêm ngoài kia.
Hắn soi vào căn phòng những tia sáng lấp lánh. Chúng ngập tràn, nhảy múa trên kệ sách và chảy dài trên sàn nhà. Thế nhưng hôm nay, hắn lại sáng hơn hẳn mọi khi, sáng một cách hết đỗi dịu dàng.
Tôi không nghĩ đây là gã trăng mà tôi quen biết. Thứ trăng tôi biết có cái loại sáng quá hời hợt, không đủ dùng cho tất cả, vì thế tôi tình nguyện nhường nó cho những ai cần hơn tôi. Dù tôi cũng không chắc lần cuối mình trông thấy hắn là từ khi nào. Vì ở thành phố tôi sống, người ta chỉ biết có khói bụi, có ánh đèn thành thị chứ không biết trăng ư? Hay vì chính tôi đã từ chối trăng khỏi cuộc sống của mình?
Tôi chợt nghĩ về những ngày xa xưa, khi tổ tiên của loài người chưa có những ánh đèn xa hoa và hiện đại, khi lửa không đủ để xua đi nỗi ám ảnh đến từ các loài động vật săn mồi sống về đêm. Phải chăng một nỗi nhạy cảm đặc biệt với bóng tối đã âm thầm được dựng lên từ dạo ấy? Và những kẻ như tôi, có thể xem là một sản phẩm của nỗi sợ di truyền, hay đó chỉ là cái cớ để che đậy cho những tổn thương từ bóng tối?