Hắn soi vào căn phòng những tia sáng lấp lánh. Chúng ngập tràn, nhảy múa trên kệ sách và chảy dài trên sàn nhà. Thế nhưng hôm nay, hắn lại sáng hơn hẳn mọi khi, sáng một cách hết đỗi dịu dàng.
Tôi không nghĩ đây là gã trăng mà tôi quen biết. Thứ trăng tôi biết có cái loại sáng quá hời hợt, không đủ dùng cho tất cả, vì thế tôi tình nguyện nhường nó cho những ai cần hơn tôi. Dù tôi cũng không chắc lần cuối mình trông thấy hắn là từ khi nào. Vì ở thành phố tôi sống, người ta chỉ biết có khói bụi, có ánh đèn thành thị chứ không biết trăng ư? Hay vì chính tôi đã từ chối trăng khỏi cuộc sống của mình?
Tôi chợt nghĩ về những ngày xa xưa, khi tổ tiên của loài người chưa có những ánh đèn xa hoa và hiện đại, khi lửa không đủ để xua đi nỗi ám ảnh đến từ các loài động vật săn mồi sống về đêm. Phải chăng một nỗi nhạy cảm đặc biệt với bóng tối đã âm thầm được dựng lên từ dạo ấy? Và những kẻ như tôi, có thể xem là một sản phẩm của nỗi sợ di truyền, hay đó chỉ là cái cớ để che đậy cho những tổn thương từ bóng tối?