Valentine – Hình như cậu đeo nhầm kính đen rồi đó!

– Này, sao cậu cứ than ế mãi thế, có người yêu thú vị đến thế sao?
– Dĩ nhiên rồi, cậu không thấy xung quanh mình toàn những cặp đôi yêu nhau à?
– Đó là vì họ đeo nhầm kính đen thôi, kính đen làm họ không nhìn thấy được những “đặc quyền” kiêu hãnh mà chỉ hội độc thân mới có đó!

Sáng nay ăn gì vậy Ngoại thương?

Con hẻm D5 buổi sáng, phải gọi là can đảm lắm mới dám đi vào, chẳng phải vì hàng xe kẹt cứng hay cái nắng chói chang chang. Mà nồi súp cua nghi ngút khói, cả tiếng xì xèo xào mì quảng chính là những “mối nguy hữu hình” cho cái bụng rỗng không sau một đêm dài ngủ vùi. Người Ngoại thương đúng thật thông minh! Với 10.000 đồng, họ biết thế nào là đáng và đủ để đầu tư cho mình một bữa điểm tâm vừa phải, “vừa” ở số lượng nhưng “phải” ở chất lượng…

Khi tình yêu chẳng dành cho người khác giới

Tớ từng đọc ở đâu đó, rằng “Trong cuộc đời mỗi người, nên có ít nhất một lần vì người khác mà quên đi chính mình. Không mong có kết quả, không mau sẽ dắt tay nhau đến cuối cuộc đời, thậm chí không cầu mong người ấy sẽ yêu bạn.” Từ khi quen cậu, tớ chẳng thể nào ngừng nghĩ về hai chữ yêu thương, thế nhưng chúng ta lại cùng chung giới tính.

Thị chín quân sự: “Thị” này là thị phi

Cứ mỗi năm Tết tây đến, Tết ta gần về, già trẻ lớn bé Ngoại thương lại háo hức viết tiếp quyển tiểu thuyết thanh xuân dài kì mang tên “Quân sự”. Quân sự vui, quân sự chán, quân sự đáng sợ, quân sự là “điều tuyệt vời nhất của chúng ta”,… Quân sự hiện lên như một múi sầu riêng chín muồi, có người trải qua rồi sẽ ôm ấp kỉ niệm đẹp đẽ, có kẻ nếm một lần lại muốn quên cả đời.

Ngày xanh, xanh mãi. Quân sự, của chúng mình.

Tui đâu có biết, hỏi ai cũng kêu, “Quân sự, vui lắm mấy đứa!” nên là tui tin sái cổ. Vậy mà ngay bữa đầu tiên, tui phải ngồi kẻ liền một cái bảng hai mươi bốn ô sau vở, ghi từng ngày, rồi đếm ngược, chỉ chờ cho tới bữa ra quân. Tui còn tự hỏi, Quân sự có thiệt là vui tới vậy không hở trời?