OM
[TOP 16 FTUSHINE 2019] TRIPLET: Vì là ba nên ta nói, dui gần “chớt”
Đến với FTUShine 2019, TRIPLET không chỉ hết mình với đam mê âm nhạc mà họ còn đến câu chuyện về một tình bạn được tạo nên chính bởi tiếng hát từ những trái tim đồng nhịp. Hãy cùng FTUShine 2019 lắng nghe ba nốt nhạc cá tính trong khuôn nhạc đặc biệt này nhé!
OM
[TOP 16 FTUSHINE 2019] Nguyễn Tiến Anh – Vẹn nguyên ước mơ màu đỏ
Chọn FTUShine 2019 làm hành trình trải nghiệm, Tiến Anh đang trên con đường tìm kiếm công thức hiện thực hoá giấc mơ “cầm mic” của một anh chàng học Kinh tế.
OM
[TOP 16 FTUSHINE 2019] Nguyễn Hiếu Minh – “Âm nhạc giúp bản thân mình trở nên thật đặc biệt”
Không quá khó để tìm được điều mình thích. Nhưng để gắn liền đều đó với hai chữ “đam mê” cùng quyết tâm đeo đuổi luôn cần đến một quá trình: vượt qua nỗi sợ để cảm nhận được điều đặc biệt của chính mình.
OM
[TOP 16 FTUSHINE 2019] Hồ Thị Phương Lam: Cô gái có tên “lạnh”, mang một trái tim “nóng”
FTUShine không phải là sân khấu đầu tiên Phương Lam cất lên tiếng hát, nhưng chắc chắn sẽ là sân khấu đặc biệt nhất, “khiến tuổi trẻ của mình trở nên rực rỡ.”
OM
[TOP 16 FTUSHINE 2019] H.U.S Band – Năm đường thẳng, một điểm giao mang tên “âm nhạc”
Hãy lắng tai nghe để một lần say đắm, hãy nhắm đôi mắt để một lần cảm nhận, sự hòa quyện từ những giọng hát vang. Sức hút ngọt ngào ấy đến từ một ẩn số âm nhạc mang tên H.U.S Band.
OM
[TOP 16 FTUSHINE 2019] Hà Thanh Nghĩa: Những cái “Không” – làm nên chuyện
Đến với FTUShine 2019, ở Thanh Nghĩa có nhiều cái ‘’không”. Nhưng đó lại là những cái “không” – làm nên chuyện.
OM
[TOP 16 FTUSHINE 2019] THE GLACÉ: “Ừ thì, tụi mình là đá!”
“Glacé” trong tiếng Pháp nghĩa là băng đá. Còn THE GLACÉ? Vẫn là đá nhưng họ tan chảy vì âm nhạc, và vì nhau.
OM
[TOP 16 FTUSHINE 2019] Phạm Bảo Ngọc: Âm nhạc với mình là một phép màu!
Cuộc sống của Bảo Ngọc với âm nhạc là một thế giới với vô vàn những điều tuyệt vời. Chính âm nhạc đã đưa bước cô nàng đến với FTUShine – sân khấu của những ước mơ bỏng cháy thời sinh viên nhiệt huyết.
OM
Ngồi yên dưới đáy giếng trời?
Chỉ là mình cảm thấy, ở Ngoại thương, có nhiều câu chuyện để nhớ hơn một cụm từ bốn chữ nghe hoài – “lương vài ngàn đô”.